Hồi 118 : Mưu sự bại, Khương Duy tuẫn tiết ; Trời quả báo, Ngụy Chúa mất ngôi


Hồi 118 : Mưu sự bại, Khương Duy tuẫn tiết ; Trời quả báo, Ngụy Chúa mất ngôi
Chung Hội được tin Tư Mã Chiêu dẫn bản bộ quân mã sắp đến, vội hỏi Khương Duy : 
- Tấn Công đã sai ta bắt Ðặng Ngãi, vậy còn tới đây làm gì ?
 
Khương Duy giục :
 
- Tướng Quân phải bắt gấp Ðặng Ngãi mới đặng .
Chung Hội liền sai Vệ Quán đi bắt Ðặng Ngãi.
 
Có người bộ tướng của Vệ Quán ngăn Vệ Quán lại mà rằng :
 
- Chung Hội muốn nhờ tay Ðặng Ngãi giết Tướng quân đó. Chớ nên đi .
Vệ Quán nói :
 
- Ta đã có kế rồi .
Tức thời cho truyền rao : Ðặng Ngãi có ý tạo phản. Tấn công chỉ truyền bắt Ðặng Ngãi tôi. Còn ai đầu đều được tha hết .
Mọi người liền qui hàng hết. Ðặng Ngãi vừa ngủ dậy cùng với Ðặng Trung, hai cha con đều bị bắt.
 
Quân của Ðặng Ngãi nhập một với quân Chung Hội.
 
Chung Hội cho sắm sẳn hai tù xa để giải của con Ðặng Ngãi về cho Tư Mã Chiêu.
Sau đó Khương Duy bảo Chung Hội :
- Tướng quân cũng đủ sức bắt Ðặng Ngãi. Vậy mà Tấn Công tới đây, chính là có ý nghi Tướng Quân đó .
Chung Hội hỏi vậy làm thế nào.
 
Khương Duy bảo chỉ có cách lên núi mà tu thôi.
Chung Hội cười :
 
- Còn trẻ như vậy, tu sao đặng ?
 
Khương Duy đáp :
 
- Vậy chỉ còn một cách, Minh Công thừa tài trí mà biết rồi, còn hỏi gì nữa .
Chung Hội mừng rỡ vỗ vai Khương Duy mà rằng :
 
- Ðúng vậy, một là được cả thiên hạ, hai là làm Lưu Bị, chứ tội gì làm tôi tớ ai !
Khương Duy liền bày kế nhân Quách Thái Hậu vừa mất, nên giả làm di chiếu của Thái hậu dạy phải loại trừ Tư Mã Chiêu về tội khi quân, tôi tưởng tài đức Minh Công đủ để trừ đặng Tư Mã Chiêu vậy .
Bửa sau, Chung Hội mở tiệc triệu hết tướng sĩ vào yến ẩm.
 
Giữa tiệc Chung Hội khóc mà rằng :
 
- Quách Thái hậu có di chiếu dạy ta trừ Tư Mã Chiêu về tội thí Vua, vậy từ nay xin chư tướng rán sức cùng ta chung lo việc này .
Chư tướng có vẻ bỡ ngỡ, không bằng lòng. Khương Duy thấy Chung Hội không được lòng các tướng, khó mà nên việc bèn lại xúi giục :
- Họ không theo mình tất sẽ sanh biến, vậy xin hạ ngục hết .
Chung Hội tới nước đó đành phải nghe theo giam hết các quan vào ngục. Trong đám có Hồ Liệt có con là Hồ Huyền còn cầm binh ở bên ngoài nên lén cho người thông báo mọi việc cho Hồ Huyền biết.
Hồ Huyền triệu tập thủ hạ lại rồi nói :
 
- Chung Hội làm phản, nay mai sẽ diệt tới bọn ta chứ chẳng tha .
 
Mọi người đều thưa :
 
- Xin cho chúng tôi liều chết một trận với Chung Hội, chứ không chờ đợi được .
Hồ Huyền liền nói :
 
- Mọi người đã đong lòng thì tôi đã có kế ..như vầy, như vầy . . . thì trừ được Chung Hội .
Khương Duy từ khi được lòng tin của Chung Hội, lại xúi được Chung Hội làm phản thì mừng lắm, cho người đưa mật thư cho Hậu chúa nói đừng có lo, nghiệp Hớn sẽ được khôi phục lại, xin chờ ít lâu mà thôi. . . Sau đó lại vào bàn với Chung Hội.
Chung Hội ra lịnh cho Khương Duy dẫn võ sĩ vào ngục giết hết những kẻ nào không chịu theo.
 
Khương Duy vừa sắp sửa đi thì bị một cơn đau bụng dữ dội, té lăn xuống đất, hồi lâu mới tỉnh.
Chung Hội vừa cho người săn sóc Khương Duy thì bỗng đâu bốn phía đều có tiếng quân la ó vang đội.
 
Rồi có quân chạy vào cấp báo :
- Binh mã của Tấn Công đã đến rồi .
Chung Hội liền cho đóng cửa điện lại, rồi hối quân sĩ leo lên nóc điện ném ngói xuống. Quân Ngụy tràn lên đầy, Chung Hội cầm gươm nhảy lên nóc, giết được vài mươi quân Ngụy thì bị tên bắn chết.
Khương Duy cũng rút gươm nhảy lên điện lại bị đau bụng dữ dội, té xuống đất, liền đâm cổ tự vận.
Quân sĩ mổ bụng Khương Duy, thấy cái mật to bằng cái đầu, ai nấy đều lấy làm lạ.
Lúc đó, quân sĩ của Ðặng Ngãi bèn hội nhau lại rồi rượt theo để cứu hai cha con Ðặng Ngãi, Vệ Quán lo sợ, liền cho thủ hạ chạy đi trước giết luôn hai người.
Tuần lễ sau, Giả Sung mới đến Thành Ðô, Hậu Chúa Lưu Thiện , Khước Chánh, Huỳnh Hạo đều theo Giả Sung mà về Lạc Dương.

Ngô Chúa là Tôn Hưu nghe Thục đã mất thì cả sợ.
Lão tướng Ðinh Phụng đem quân cứu Thục không kịp, đành quay về .
Tôn Hưu liền cử con Lục Tốn là Lục Kháng đến giữ Giang Khẩu, Tôn Di thì đi giữ Nam Từ, lại sai Ðinh Phụng, tổng đốc binh mã phòng ngừa quân Ngụy.
 

Hậu chúa đi tới Lạc Dương thì bị Tư Mã Chiêu mắng :
 
- Ông hoang dâm vô độ nghe lời nịnh lánh người hiền, tội không phải nhỏ !
Hậu chúa tái mặt run sợ .
Các quan thương tình nói dùm :
 
- Hậu chúa đã biết sớm đầu hàng , xin tướng công cũng nên khoan dung .
Tư Mã Chiêu bèn phong cho chức An lạc công và cấp dưỡng chu đáo.
 
Cả bọn đi theo Hậu chúa cũng được phong chức, Hậu chúa cúi đầu tạ ơn lui ra.
Riêng tên hoạn quan làm cho Hậu chúa mất nước thì bị Tư Mã Chiêu truyền đem ra chợ xử lăng trì để làm gương cho mọi người.
Có bữa Tư Mã Chiêu thiết yến bá quan, trong có cả Hậu Chúa. Ban nhạc đờn bản bên Thục, các quan bên Thục ai cũng ngậm ngùi, riêng Hậu Chúa ăn uống vui vẻ như không.
Tư Mã Chiêu hỏi nhỏ Hậu Chúa :
 
- Ông có nhớ Thục không ?
 
Hậu Chúa đáp :
 
- Ở Thục không vui bằng ở đây, ở đây vui hơn !
Tư Mã Chiêu liền ghé tai Giả Sung nói :
 
- Hậu Chúa như vậy thì Khổng Minh tái sanh cũng chưa giúp được, nói gì Khương Duy !
 
Khước Chánh lại gần dặn Hậu Chúa :
 
- Hễ Tấn Công có hỏi nữa thì phải nói nhớ mồ mã tổ tiên ở bên Thục thì mới mong có ngày được Tấn Công cho về quê hương .
Một lát sau, Tư Mã Chiêu lại hỏi Hậu Chúa :
 
- Ông có nhớ miếu mạo liệt chúa bên Thục không ?
 
Hậu Chúa đáp :
- Mồ mã tổ tiên tôi ở bên Thục nên tôi lúc nào cũng nhớ !
Tư Mã Chiêu phì cười mà rằng :
 
- Khước Chánh lúc nãy dặn ông nói như vậy chớ gì ?
 
Hậu Chúa đáp :
- Quả thực Khước Chánh có bày cho tôi nói như vậy .
Các quan sau đó đồng thanh tôn Tư Mã Chiêu lên làm Tấn Vương, Ngụy Chúa cũng phải y theo.
Con trai trưởng Tư Mã Chiêu là Tư Mã Viêm, thông minh hơn người, hình dung tuấn tú, lại có chí lớn, con trai thứ là Tư Mã Du thì hiền hòa hiếu để.
 
Tư Mã Chiêu phong cho con lớn làm Thế Tử.
Bấy giờ, bỗng có tin truyền ở huyện Tương võ có vị Thần từ trên trời bay xuống nói rằng thiên hạ muốn an thì phải lập vua mới. Các quan thưa lại Tấn Vương và xin sớm liệu định.
Chẳng ngờ Tư Mã Chiêu bất thần bị trúng phong lâm bịnh nặng, kêu các quan đến, vừa chỉ Thế Tử Tư Mã Viêm xong thì qua đời.
Các quan liền tôn Tư Mã Viêm làm Tấn Vương, đoạn cử hành tang lễ Tư Mã Chiêu.
Cách đó ít ngày, Giả Sung và các quan lại xin Tấn Vương noi gương Tào Phi, thọ lập Thiền Ðài mà lên ngôi thế nhà Ngụy cho hợp với cơ trời.
Bửa sau, Tư Mã Viêm đi vào cung. Ngụy chúa Tào Hoán lật đật nghinh đón.
Tư Mã Viêm hỏi :
 
- Nhà Ngụy nhờ ai mà còn ?
 
Ngụy chúa đáp :
 
- Nhờ họ Tư Mã của khanh mới được tồn tại .
Tư Mã Viêm nói :
 
- Bệ hạ quá nhu nhược, văn võ đều chẳng tinh thông, sao chẳng nhường lại cho người tài đức hơn ?
Nói rồi quay ra.
Ngụy chúa sợ quá khóc rống lên.
Sau đó, Ngụy chúa vời Giả Sung vào hỏi nên làm cách nào ?
Giả Sung tâu :
 
- Vận nhà Ngụy đã hết, bệ hạ chẳng nên cưỡng mệnh Trời. Chi bằng lập Thọ Thiền đài nhường ngôi cho Tấn Vương,
tất nhiên bệ hạ được bình an vô sự, khỏi lo gì hết .
Tào Hoán y theo, lập đài, trao Ngọc Tỷ cho Tấn Vương rồi lui xuống đài đứng với các quan.
Tư Mã Viêm ngự ngay giữa đài, Tào Hoán và các quan sụp lạy, Giả Sung tuyên đọc :
 
- Nay nhà Ngụy đã nhường ngôi lại nhà Tấn, vậy phong Tào Hoán làm Trần Lưu Vương ra nơi Kim Dung Thành, nội
trong ngày phải đi trấn nhậm ngay, có chiếu triệu mới được về kinh .
Tư Mã Viêm lấy niên hiệu là Thái Thỉ Ngươn niên; cải quốc hiệu là Ðại Tấn , tôn Tư Mã Ý làm Tiên đế, Tư Mã Chiêu làm Văn Ðế, ban chiếu đại xá thiên hạ.
Mọi việc xong xuôi, Tư Mã Viêm nghĩ kế đánh Ðông Ngô.