Hồi 78 : Chữa chứng đầu nhức, Hoa Ðà uổng đời Trăn trối việc sau, Tào Tháo hết kiếp


Hồi 78 : Chữa chứng đầu nhức, Hoa Ðà uổng đời Trăn trối việc sau, Tào Tháo hết kiếp
Huyền Ðức được tin cha con Vân Trường chết thì khóc đến chảy
máu mắt. Khổng Minh khuyên giải :
 
- Tôi xem thiên văn thấy tướng tinh của Vân Trường bị sa nơi miền Kinh Sở nên tôi biết số trời đãđịnh.
Nhưng sợ chúa công buồn nên không dám tâu .
 
Lúc ấy, Quan Hưng bước tới khóc lóc.
Huyền Ðức thấy thế càng khóc to hơn rồinói :
 
- Ta quyết đánh Ðông Ngô báo thù cho Vân Trường .
 
Khổng Minh can :
 
- Không nên . Nay Ngô muốn ta đánh Ngụy mà Ngụy cũng muốn ta đánh Ngô. Vậy xin chúa công hãy án
binh bất động lo việc cử tang, chờ Ngô Ngụy bất hòa, nhân đó mà tính mới được Các quan nhấtloạt can
gián, Huyền Ðức mới chịu ăn uống. Rồi truyền tướng sĩ đồng để tang.
Còn Tào Tháo, từ ngày chôn cất Quan Công rồi trong lòng sợ sệt, ăn ngủ không yên, bèn nói với chư tướng
:
- Ta cầm quân đã nữa đời người, chưa hề biếtsợ sệt, nay sao trong người ta lại sinh sợ hãi như vậy ?
 
Các quan thưa :
 
- Thành cung này lâu ngày nhiều ma quái. Ðại vương nên cất cung mới .
Tào Tháo nói :
- Ta muộn lập cái đền kêu Kiến Thủy điện, ngặt chưa có thợ khéo .
 
Giả Hủ thưa :
- Tại Lạc Dương có người thợ khéo, tên Tô Việt .
 
Tào nghe lời, khiến đòi Tô Việt đến.
 
Tô Việt dâng bản họa đồ. Tào Tháo lấy làm đắc chí.
 
Tô Việt lại xin một thứ cây thật tốt để làm.
 
Giả Hủ thưa với Tào :
 
- Trước đây có cái làm gọi là Dượt Long Ðầm, ở đó có một cây cho thụ. Xin đốn về dùng thì tốt lắm .
Tào Tháo cả mừng, cho quân đi đốn. Quân đi rồi về thưa :
 
- Cây ấy cứng lắm, búa cưa gì cũng không được .
 
Tào cả giận :
 
- Cây gì mà kỳ thế ! Bènđích thân đến, lấy báu kiếm ra chặt, thì câyấy phun máu ướt hết mình.
 
Tào thất kinh lên ngựa trở về .
Về đến dinh, đêm ấy Tào ngủ không được, lại thấy một người đầu bỏ tóc xõa, mặc áo đen đếnnói : ta là
thần cây lê đây. Sao mi dám phạmđến Thần Mộc của ta. Nay ta biết số mi đã mãn, nên đếngiết mi . Nói
rồi, cầm gươm chém xuống.
Tào giật mình thức giấc mới hay là chiêm bao.
 
Tháo bị đau nhức mấy ngày.
 
Trong số các quan đến thăm có Hoa Hâmthưa :
- Ðại vương có nghe danh thần y Hoa đà ?
Tào đáp :
- Ta cũng nghe danh . Nói xong cho người đi tìm.
 
Vài ngày sau, Hoa Ðà tới. Xem mạch xong nói với Tào :
 
- Ðại vương bị chứng phong. Phong nó dồn lên óc phải bửa óc ra mà nạo thì mới lành.
Tào nghe nói thất kinh, bèn hỏi :
- Ngươi muốn hại ta sao ?
 
Hoa Ðà cười, nói :
- Xưa Vân Trường bị mũi tên ở cánh tay, tôi phải mổ xương mà nạo, Vân Trường không sợ gì hết .
Tào Tháo nói :
 
- Cánh tay khác, óc khác. Bộ ngươi là kẻ thân của Vân Trường đến hại ta sao ?
Nói xong truyền giam Hoa Ðà vào ngục, các quan can ngăn không được
Lúc ấy có viên cai ngục tên Ngô Áp Ngục, thấy Hoa Ðà thì thương .
Hoa Ðà cảm nghĩa ấy, tặng Áp Ngục cuốn sách gọi là Thần Y Thơ.
Ngô Áp Ngục cả mừng, lãnh về giấu đi.Cách ít ngày Hoa Ðà chết trong ngục, ÁpNgục lo an táng tử tế rồi
về nhà lấy sách ra đọc.
Không ngờ vợ Ngô Áp Ngục đã đốtmất chỉ còn lại vài tờ.
 
Áp Ngục quở trách thì vợ nói :
 
- Có tài giỏi như Hoa Ðà cũng chỉ đến chết trong ngục. Học làm chi cho mệt ?
Còn Tào Tháo bệnh tình ngày càng nặng. Một đêm, Tào mơ thấy ba con ngựa cùng ăn một tàu, sáng ra hỏi
Giả Hủ :
- Ta nằm mơ thấy ba con ngựa cùng ăn một tàu, nghi cha con Mã càng làm hại. Nay Mã Ðằng đã chết, đêm
hôm lại mơ thấy thế. Lành dữ ra sao ?
 
Giả Hủ thưa :
 
- Ngựa cùng ăn một tàu là lộc trời về Tào. Xin ngài chớ lo.
Nghe xong, Tháo thấy lòng thơ thới. Lại mộtđêm, Tào bỗng vùng dậy. Xảy nghe có tiếng kêunhư xé lụa.
Tào ngó thấy Phục Hoàng:Hậu, Ðổng Thừa, Phục Hườn , Ðông quí Phi, Hoàng tử đứng trong đám mây, lại
nghe tiếng kêu đòi mạng. Tào thất kinh, rút gươm chém, bỗng có tiếng vang làm sập góc dinh. Tào cả sợ té
nhào xuống.
Sáng sau các quan đến thăm, Tào nói :
 
- Chắc là ta đến số rồi !
Nói xong nộ khí xung thiên làmcho hai mắt Tào không thấy đường nữa. Tào liền cho mờiHạ Hầu Ðôn vào,
Ðôn cũng nhìn thấy Phục hoàng hậu, Ðổng Thừa . . . hiện ra trong đám mây. Ðôn cảsợ té nhào, rồi cũng bị
đau luôn. Tào bèn cho thỉnh các quan văn võ đến mà nói :
- Ta bình sanh đánh dư trăm trận đều cả thoáng duy chỉ còn Ðông Ngô và Tây Thục chưa trừ được mà thôi.
Nay con lớn ta là Tào Ngang đãthác. Biện Thị sinh được Tào Phi, Tào Chương, TàoThực và Tào Hưng.
Ta đã lập Tào Phi làm thế tử. Vậy các khanh cố phò tá hết lòng .
Tào Tháo lại sai mang đồ quí ra phân phát cho bọn thị thiếp mà dặn :
 
- Nếu ta chết, các ngươi hãy ở Ðồng Tước Ðài ngày đêm dâng hương, ca hát chođông .
 
Lại dặn Tào Phi :
 
- Ta chết rồi nhớ làm cho 72 cái mả giống nhau, để người sau không biết mả nào mà khuấy phá .Trối trăn
xong liền buông tiếng thở dài, nước mắt chảyròng rồi tắt thở.
 
Năm ấy Tào thọ 66 tuổi.
 
Tào Phi nghe tin cha chết thì dẫn quân ra khỏi thành nằm mọp dưới đất khóc lóc rồi nghinh linh cửu vào đặt
nơi thiên điện. Các quan thảy đều để tang. Bỗng có tiếng nói lớn :
 
- Ngụy vương đã thác rồi , thì phải lập thế tử lên cho an lòng thiên hạ đi chứ ngồi đókhóc được ích gì ?
Rồi các quan đưa Tào Phi lên tức vị. Tất cả đều lạy mừng.
 
Tào Phi truyền bày diên yến ra tiếp đãi.
 
Ðang ăn uống bỗng có tin Tào Chương dẫnquân đến bên thành.
 
Tào Phi cả sợ nói :
 
- Cái tháng em râu vàng của taý chừng dẫn binh về sinh sự chẳng sai . Bỗng có người xin đứng phân giải thiệt hơn. Xem lại thì ra Giả Quì.
 
Tào Phi cả mừng khiến Giả Quì ra tiếp đón.